Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng

Hôm nay là ngày thứ 5 phiên tòa xét xử các bị cáo trong vụ án làm chết 9 người do tai biến trong chạy thận nhân tạo tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Hòa Bình.
Buổi sáng, màn xét hỏi nhàm chán về trách nhiệm bồi thường dân sự với những bản kê chi phí ma chay, mai táng dài lê thê, cộng với cái giọng ề à, hách dịch của lão thẩm phán, khiến nhiều người ngủ gật ngay trong phòng xử án.

Trưa, Hòa Bình hầm hập trong cái nắng giữa hè bỏng rát cộng hơi gió lào thổi vào lòng chảo. Nhưng chỉ hơn tiếng sau, mây đen vần vũ và sấm vang, chớp giật khắp nơi. Mưa đổ ào ào như trút cả tiếng đồng hồ khiến nhiệt độ hạ xuống tới 10 độ.
Bỗng, cả phòng xử án ồn ào, tiếng vỗ tay vang dội khi điều dưỡng viên trưởng của Khoa Hồi sức tích cực Bệnh viện Đa khoa tỉnh Hòa Bình là anh Đinh Tiến Công “xin khai một sự thật”, đó chính là cái biên bản họp cuối năm 2015 và 2016 của Khoa Hồi sức tích cực đã được lãnh đạo khoa chỉ đạo viết thêm một phần quan trọng là phần phân công nhiệm vụ.
Phân công nhiệm vụ, sở dĩ được coi là quan trọng, bởi nó được xác định là một căn cứ quan trọng để cơ quan điều tra và viện kiểm sát luận tội bác sỹ Hoàng Công Lương. Nó quan trọng bởi chỉ vài dòng dòng viết thêm đó, nó đã suýt định đoạt số phận một con người.
“Sự thật thế nào tôi khai thế đó”! Nhưng để có thể thay đổi lời khai ngay tại chốn công đường, chắc chắn anh Công đã phải rất dũng cảm. Anh đã xin nghỉ một buổi trong cái phiên toàn kéo dài gần một tuần, vì lí do sức khỏe. Nhưng ắt hẳn đó là thời gian để anh lấy dũng khí đưa sự thật ra trước ánh sáng công lý.
“Tôi xin giãi bày rằng từ trước đến nay trong khoa chúng tôi mọi người rất đoàn kết, yêu thương nhau. Cá nhân tôi với bác sỹ Lương và gia đình bác sỹ Lương chưa bao giờ có điều gì mâu thuẫn, xích mích”.
Vâng, các anh đã từng yêu thương nhau như anh em trong một nhà thì xin hãy nói ra sự thật. Đừng để những người anh em của mình bị hàm oan. Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng, không phải để gió cuốn đi, mà để “nhân nghĩa thắng bạo tàn”.

Nhật ký ngày xử án!

15.5.2018
7h, trước cổng Tòa án nhân dân thành phố Hòa Bình đã xuất hiện cỡ trăm người. Họ là chính các bệnh nhân hoặc  người nhà các nạn nhân bị chết trong vụ tai biến chạy thận tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Hòa Bình một năm trước đây, đến phiên tòa với tư cách bị hại hoặc người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan; họ là người thân, bạn bè, đồng nghiệp của bác sỹ Hoàng Công Lương - một trong ba bị cáo bị đưa ra xét xử. Họ từ nhiều nơi đến, có người nhà cách tòa vài chục cây số, có người cách vài trăm cây.

7:30 xe đặc chủng chở 2 bị cáo bị tạm giam là Trần Văn Sơn và Bùi Mạnh Quốc đến tòa. Chục phút sau, bị cáo Hoàng Công Lương cũng xuất hiện. Họ đều trẻ, mới trên dưới ba mươi, cái tuổi sung sức nhất của đời một con người. Tiếc thay, họ lại dính vào vòng lao lý!
8h, Hội đồng xét xử bắt đầu xét hỏi:
-      Bị cáo Bùi Mạnh Quốc, bị cáo cho Tòa biết đã vệ sinh máy lọc thận bằng gì và quy trình như thế nào?
  Dạ, để vệ sinh màng lọc máy chạy thận, bị cáo đã xách đến 20 lít javen cùng axit flohyđric và axit clohyđric rồi tiến hành rửa màng lọc ạ
-      Các hóa chất trêb có được phép sử dụng vệ sinh thiết bị y tế không?
-      Dạ, báy giờ thì bị cáo biết không đuọc sử dụng, còn từ trước đến khi xảy ra sự cố, bị cáo vẫn dùng để vệ sinh trang thiết bị y tế cho nhiều bệnh viện trong cả nước mà không xẩy ra sự cố gì
-      Bị cáo có chuyên môn sửa chữa thiết bị y tế không?
-      Dạ không
Mang hóa chất tẩy rửa công nghiệp đi tẩy rửa thiết bị y tế, đúng là “coi mạng người như cỏ rác”.
14:30
Tòa: Bị cáo Quốc cho biết, biedn bản bàn giao ký ngày 28.5.2017 đuọc lập vào hôm nào?
-      Thưa tòa, được lập vào 29.5.2018 ạ!
Tài thế, ký trước lập sau. Đúng là biết cách phù phép!
16:45, đang hóng xem chuyên gia chạy thận sẽ trình bày gì thì Tòa tuyên nghỉ.


Đành đợi mai xem sự thể thế nào!

Mạng người không bằng ... con bò!

Hôm nay, 15.5.2018, tại Tòa án nhân dân thành phố Hòa Bình, phiên tòa xét xử ba bị cáo trong vụ án chạy thận làm chết 8 người tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Hòa Bình 1 năm về trước đã được mở lại sau hơn 1 tuần bị hoãn.

Rất đông người dân và người thân của các nạn nhân đã đến Tòa từ rất sớm. Những người mẹ, người cha, người vợ, người  chồng, người con, người bà con thân thích của những người đã mất, có người vượt mấy chục cây số, khăn gói đến tòa từ rất sớm. Thậm chí có cả những người không ruột rà, máu mủ, chỉ là hàng xóm láng giềng của họ cũng theo xe khách đến Tòa.
Những người dân chân chất lần đầu tiên “đáo tụng đình”’ cũng là cực chẳng đã. Họ phải kéo nhau ra tòa vì người thì đã mất mà cả năm trời Bệnh viện cứ nhùng nhằng cái việc bồi thường. Theo luật thì khi người dân khám chữa bệnh tại bệnh viện, tức là hai bên đã ký một cái hợp đồng dịch vụ, mà bệnh viện có quyền thu tiền và có nghĩa vụ khám chữa bênh, còn người bệnh có quyền được khám chữa bệnh và có trách nhiệm đóng tiền. Đương nhiên là đã vào bệnh viện thì người bệnh bao giờ cũng phải đóng tiền, với hy vọng khỏi bệnh hoặc nhẹ bệnh. 
Áy thế mà vì thiếu trách nhiệm mà Bệnh viện Đa khoa tỉnh Hòa Bình đã để cho 1 anh không có một tý chuyên môn nào về trang thiết bị y tế, xách hẳn 20 lít javen và axit  Flohyđric đến vệ sinh máy chạy thận. Cái kiểu mời 1 anh đồ tể ở lò mổ vào phẫu thuật cho người đã khiến xảy ra sự cố gây chết người hàng loạt.
Người thì chết rồi, nhưng ông giám đốc bệnh viện, người đã ký cái hợp đồng sửa chữa máy chạy thận, cũng là người chịu trách nhiệm cao nhất ở bệnh viện thời điểm xảy ra sự cố, nhanh chóng “hạ cánh”, bỏ mặc các nạn nhân và người nhà của họ. Sau khi phải gõ hết cửa nọ đến cửa kia, cuối cùng lại phải quay về cửa bệnh viện, mà vẫn không đâu vào đâu nên bà con đành lếch thếch dắt nhau ra tòa.
Phiên tòa đã mở, nhưng ông nguyên giám đốc Bệnh viện thì biệt tăm, nghe đâu ông ta đã ở tận trời Âu. Tiền đâu để ông giám đốc vi vu bên trời Tây, trong khi lương giám đốc bệnh viện hơn chục triệu đồng, cả năm lương không ăn không tiêu chưa chắc đã đủ mua vé máy bay cho 1  chuyến xuất ngoại? 
Bà con thì mới được Bệnh viện tạm ứng cho mỗi gia đình nạn nhân 10 triệu đồng vì họ không xuất trình được hóa đơn đỏ của nhà đám, thầy cúng. Thế nên, nhiều người đã đau đớn thốt lên: Mạng người thật không bằng ... con bò.

My blog

Loading...

Follow me

@huong_craft

Follow Me