Nghĩ về cách bán hàng của người Việt Nam:
Hôm nay đi ăn cháo lươn cùng một người bạn thân thiết, quán cháo nhỏ nhưng chủ quán là người xứ Nghệ xịn, các món lươn đều rất ngon, còn mình là khách quen.
Chủ quán hôm nay hơi “lề mề”, đợi 10 phút mới thấy bê cháo ra.
Mình lấy thìa quấy cháo lên cho gia vị được trộn đều thì thấy bát cháo lổn nhổn những cục bị vón. Cố ăn được mấy thìa thì bỏ.
Lúc trả tiền, mình nói nhỏ (vì quán còn vài khách đang ăn): Cháo nay vón quá chị.
– Ờ chị biết rồi.
Và chủ quán vẫn lấy đủ số tiền như cháo k hề bị vón.
1. Biết sản phẩm bị lỗi, hỏng mà vẫn điềm nhiên bán cho khách hàng.
2. Sản phẩm k đạt chất lượng nhưng giá không thay đổi.
Cách thức kinh doanh thế này thì tận thu được 1 bát cháo, mất 1 khách ruột (và có thể mất nhiều khách).
Từ cửa hàng nhỏ lại nghĩ đến các doanh nghiệp lớn. Thảo nào sức cạnh tranh của dn Việt Nam luôn thấp, sản phẩm sx trong nước dễ dàng thua ngay trên sân nhà!
No comments:
Post a Comment